Xóm nhỏ nơi bà Hương sống vốn yên ả, tối đến chỉ nghe tiếng côn trùng kêu ngoài bờ tre. Từ ngày con trai bà—Tuấn—đi làm ăn xa, căn nhà vốn đã ít tiếng cười nay càng thêm trống trải.
Mỗi tuần Tuấn chỉ gọi về một lần, nhiều tuần bận quá, bà Hương phải chủ động bấm số, nói dăm ba câu rồi lại thôi. Thằng bé vốn khô khan, ít chia sẻ, công việc thì áp lực. Bà cũng quen rồi.
Nhưng hai tuần trở lại đây, Tuấn thay đổi một cách lạ lùng.
Đêm nào cũng gọi.
Mà toàn gọi rất muộn.
Ban đầu bà thấy vui vì con trai bỗng quan tâm hơn, nhưng càng về sau, những cuộc trò chuyện trở nên nặng nề. Tuấn kể về những giấc mơ xấu, về những cảm giác bất an chẳng hiểu từ đâu. Có lúc nó nói như thể đang ở đâu đó rất tối, rất lạnh. Có hôm nó lại hỏi bà có nghe thấy tiếng gì lạ không, mặc dù bà đang ngồi ngay trong phòng khách im phăng phắc.
Bà Hương bắt đầu thấy… bất ổn.
ĐÊM THỨ NHẤT – 12 GIỜ ĐÊM
Điện thoại đổ chuông đúng nửa đêm.
Bà Hương choàng tỉnh.
“Mẹ ăn cơm chưa?”
Giọng Tuấn đều đều, hơi đục như đang nói trong phòng kín.
Bà gắt nhẹ:
“Giờ này còn cơm nước gì nữa. Con sao vậy?”
Tuấn im vài giây, rồi nói một câu nghe gai cả sống lưng:
“Con… sợ mẹ đói.”
Chưa kịp hỏi thêm thì nó tắt máy.
Bà Hương thức trắng, lòng ngổn ngang.
ĐÊM THỨ HAI – VẪN 12 GIỜ ĐÊM
Chuông lại reo.
“Mẹ ăn cơm chưa?”
Vẫn câu hỏi đó, vẫn cái giọng trầm lạ, như không phải Tuấn thường ngày.
“Tuấn, con bị gì thì nói cho mẹ biết. Có chuyện gì ở trên chỗ con hả?”
Tuấn thở dài rất dài, nghe như đang cố kéo hơi từ một nơi rất xa.
“Mẹ… đừng lo. Con sắp ổn rồi…”
Rồi tút… tút…
Lại tắt.
ĐÊM THỨ BA – 12:00 ĐÚNG ĐẾN GIÂY
Lần này bà Hương thức chờ.
0:00:00 – điện thoại reo.
Bà lạnh sống lưng.
“Mẹ ăn cơm chưa?”
Giọng Tuấn rất nhỏ, như đang nói trong gió.
“Tuấn! Trời đất ơi, con nói mẹ nghe coi con làm sao?”
Bên kia có tiếng loạt xoạt… như tiếng quần áo cọ vào sàn.
Rồi tiếng ai đó thì thào sát ống nghe, không giống Tuấn:
“Đừng để nó đi… nó chưa về được…”
Bà Hương bật dậy, tim đập thình thịch.
“Alo? Ai đấy? Tuấn đâu?!”
Không ai trả lời.
Cuộc gọi kết thúc đột ngột.
ĐÊM THỨ TƯ – CUỘC GỌI CUỐI CÙNG
Bà định tắt máy, nhưng đến đúng 12 giờ, chuông vẫn vang lên.
Bà run tay bắt máy.
“Tuấn… mẹ đây.”
“Mẹ ăn cơm chưa?”
Tuấn hỏi câu đó nhưng giọng… lạ hơn mọi hôm.
Trống rỗng.
Không cảm xúc.
Không giống người đang tỉnh táo.
“Tuấn, con nói đi, con đang ở đâu? Con sao rồi?”
Không có trả lời.
Rồi tút… tút…
Lần này không nghe tiếng thở, không tiếng loạt xoạt.
Chỉ là im lặng chết chóc.
Bà Hương bực mình nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ vô hình. Bà nghĩ: Hay nó trêu mình? Hay nó stress quá?
Cuối cùng bà để điện thoại xuống, cố ngủ.
6 GIỜ SÁNG HÔM SAU – SỰ THẬT ẬP ĐẾN
Điện thoại rung.
Bà nhìn màn hình: số lạ.
“Alo, tôi là mẹ Tuấn.”
“Dạ… cô là mẹ bệnh nhân Tuấn ạ? Chúng con gọi từ bệnh viện.”
Bà Hương thót tim.
“Con tôi bị gì?”
“Dạ… anh Tuấn được đưa vào viện lúc rạng sáng nay. Anh ấy trong tình trạng hoảng loạn nặng… có dấu hiệu mộng du. Theo lời đồng nghiệp, ba đêm liền anh ấy tự rời ký túc lúc nửa đêm, đi lang thang ngoài đường. Đêm qua… anh ấy tự làm mình bị thương.”
Bà Hương ngồi phịch xuống ghế.
Hai tai ù đi.
Tay run bần bật.
Nhân viên bệnh viện nói tiếp:
“Điều khó hiểu là… trong mỗi đêm mộng du, anh Tuấn liên tục lặp lại một câu… như đang hỏi ai đó.”
Bà Hương nghe mà lạnh buốt sống lưng.
“Câu gì…?”
“…‘Mẹ ăn cơm chưa?’” Chắc do làm việc căng thẳng quá nên Tuấn bị thế, bà Hương lên chăm con, chờ con được xuất viện rồi khuyên con về quê làm việc để gần mẹ gần con.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI