×
×

Tôi và vợ cũ kết hôn vào cái thời tôi chẳng có gì trong tay ngoài hai bàn tay trắng và vài ước mơ lơ lửng. Ngày cưới, bố mẹ hai bên gom góp được bao nhiêu thì gom

Tôi và vợ cũ kết hôn vào cái thời tôi chẳng có gì trong tay ngoài hai bàn tay trắng và vài ước mơ lơ lửng. Ngày cưới, bố mẹ hai bên gom góp được bao nhiêu thì gom, vợ tôi âm thầm bán đi chiếc vòng vàng mẹ để lại chỉ để lo đủ sính lễ. Tôi nhìn thấy mà thương, nhưng trong lòng tự nhủ: “Rồi sẽ có ngày mình cho cô ấy sung sướng.”

Vợ tôi hiền, tháo vát, lại có niềm tin tuyệt đối vào chồng. Bảy năm chung sống, tôi lao vào làm ăn, mở được một cửa hàng nhỏ, rồi dần dần mở rộng thêm chi nhánh. Tiền bắt đầu vào đều, nhà có của ăn của để, con cái đủ đầy. Nhìn bề ngoài, ai cũng bảo tôi là kiểu đàn ông biết phấn đấu, “làm nên cơ nghiệp”.

Nhưng đời đâu đơn giản vậy. Khi đàn ông có tiền, họ tự trở thành mồi ngon. Nhân tình, gái gú, những lời đường mật… Tôi không phải ngoại lệ. Tôi sa vào những thứ phù phiếm ấy nhanh hơn tôi nghĩ. Vợ tôi biết. Dù tôi giấu kỹ thế nào, vợ cũng nhận ra. Cô ấy cãi vã, khóc lóc, la mắng, rồi im lặng. Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đau như ánh mắt cô ấy thời điểm ấy.

Nhưng tôi lại thấy phiền phức. Tôi nghĩ phụ nữ yếu đuối là gánh nặng. Tôi nghĩ “đàn ông nông nổi tí thì có sao”. Tôi coi những sai lầm đó là chuyện thường. Tôi quên mất rằng người phụ nữ ấy đã từng vì tôi bán cả kỷ vật mẹ để lại, từng vì tôi quên cả bản thân để lo cho con cái và gia đình này.

Cãi vã ngày một nhiều, mâu thuẫn như cái hố càng khoét càng sâu. Tôi không còn muốn nhìn mặt vợ. Vợ cũng không còn muốn nói thêm một lời. Rồi một buổi tối mệt mỏi, giữa tiếng con khóc và tiếng cãi vã cuối cùng, tôi nói đúng một câu khiến cả đời mình không quên nổi:

“Thiếu tôi cô sống gì nổi.”

Tôi nói như thể mình ban ơn.
Như thể vợ tôi là kẻ bám víu.
Như thể tôi là bầu trời, còn cô ấy là kẻ đáng thương.

Đến tòa, tôi còn đắc thắng khi nghe vợ nói:
“Em không lấy gì cả. Em đi tay trắng. Chỉ cần quyền nuôi con.”

Tôi bật cười ngay trong phiên tòa.
Đi tay trắng? Cũng tốt.
Càng cho tôi thấy tôi đúng: cô ấy chẳng có gì ngoài tôi.

Tôi ly hôn vợ bằng một cái gật đầu đầy kiêu ngạo.
Tôi không biết rằng mình đã tự tay đẩy tương lai của mình xuống vực.


Sau 6 tháng ly hôn, tôi cưới vợ mới. Tôi muốn cho vợ cũ biết tôi “được săn đón”. Tôi muốn chứng minh lời tôi nói đúng: không có tôi thì cô ấy chẳng là gì.

Nhưng đời lại muốn dạy tôi một bài học.

Cửa hàng của tôi bắt đầu thua lỗ. Vợ mới – kẻ mà tôi nghĩ là “trẻ, đẹp, hiểu chuyện” – lại chính là người thông đồng với nhân tình để rút ruột cửa hàng. Cô ta dùng tài khoản công ty để chuyển tiền, làm giả hóa đơn, hợp đồng… Đến khi tôi phát hiện thì tài khoản đã trống trơn.

Không chỉ vậy, cô ta còn bỏ trốn, để lại cho tôi khoản nợ khổng lồ phải ôm. Tôi – người từng huênh hoang “thiếu tôi cô sống gì nổi” – giờ phải đi thuê một căn phòng trọ xập xệ, cơm bữa no bữa đói, chạy nợ từng ngày.

Trong lúc cuộc đời tôi đang dốc xuống không phanh, thì tôi gặp tai nạn giao thông. Xe tông mạnh khiến tôi gãy chân, phải nằm viện nhiều tuần.

Tôi tưởng lúc đó mình đã chạm đáy rồi.
Nhưng hóa ra đáy vẫn còn sâu hơn.

Một buổi chiều, khi tỉnh dậy, tôi thấy bóng một người phụ nữ đứng ở cuối giường. Cô ấy mặc chiếc áo trắng mỏng, dáng người thon gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà sang trọng. Tôi nhìn mãi mới nhận ra—

Vợ cũ.

Tôi chết lặng.
Cô ấy đẹp đến mức tôi ngỡ đó là người hoàn toàn khác.
Không còn vẻ lam lũ, không còn đôi mắt buồn bã.
Thay vào đó là khí chất của một người phụ nữ tự tin, thành công, biết rõ giá trị của mình.

Vợ cũ bước đến gần, đặt lên bàn một cuốn sổ đỏ và một phong bì giấy.
Cô nói bằng giọng điềm tĩnh, nhẹ như gió:

“Tôi mua lại ngôi nhà của anh rồi. Sau này để lại cho con trai. Anh cứ về đó ở tạm, giữ nhà giúp con.”

Tôi há hốc miệng.
Mua lại ngôi nhà—
ngôi nhà mà chính tôi từng nghĩ cô ấy không xứng để ở?

Cô ấy nhìn tôi, nhưng ánh mắt không oán, không hận, chỉ là sự xa cách:

“Đây là tiền. Anh lấy làm vốn mà làm lại cuộc đời. Tôi không muốn con trai mình nhìn thấy bố nó sống khổ như thế này.”

Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại chuyển khoản ngay mấy trăm triệu.
Chỉ vài giây sau, tin nhắn ngân hàng báo về điện thoại tôi.

Tôi cầm điện thoại mà đôi tay run bần bật.
Tôi không nói nổi lời nào.

Tôi nhớ lại cảnh mình đứng trước tòa ba năm trước, nhìn vợ cũ ra đi tay trắng mà cười mỉa. Tôi nhớ ánh mắt cô ấy khi tôi nói câu:
“Thiếu tôi cô sống gì nổi.”

Vậy mà hôm nay, người chìa tay kéo tôi ra khỏi vũng lầy không phải người đàn bà từng phản bội tôi—
mà chính là người phụ nữ tôi từng xem thường nhất.

Tôi cúi mặt xuống, giọng nghẹn lại:

“Anh… xin lỗi…”

Nhưng vợ cũ không trả lời.
Cô ấy chỉ quay đi, bước nhẹ nhàng như chưa từng tồn tại trong đời tôi.

Cửa phòng khép lại.
Tôi ngồi trên giường bệnh, ôm cuốn sổ đỏ và tin nhắn chuyển tiền, cảm giác như trái tim bị ai bóp nghẹt.

Hóa ra suốt nhiều năm qua—
người không sống nổi nếu thiếu ai…
lại chính là tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News