×
×

Tôi lớn lên trong một ngôi nhà cũ kỹ ven ngoại ô, nơi mà những bức tường dường như thấm đẫm n/ỗi buồ/n và b/í mậ/t. Ngôi nhà ấy luôn có hai cánh cửa đóng im lìm, như hai v/ết thư/ơng ch/ưa làn/h hẳn trong ký ức tôi.

Tôi lớn lên trong một ngôi nhà cũ kỹ ven ngoại ô, nơi mà những bức tường dường như thấm đẫm nỗi buồn và bí mật. Ngôi nhà ấy luôn có hai cánh cửa đóng im lìm, như hai vết thương chưa lành hẳn trong ký ức tôi.

Cánh cửa đầu tiên là phòng mẹ kế – một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, nơi bà dành hầu hết thời gian khi không bận rộn với việc nhà.
Cánh cửa thứ hai là ký ức về mẹ ruột tôi, người đã ra đi mãi mãi khi tôi mới lên năm tuổi. Bà mất vì một tai nạn xe hơi thảm khốc, để lại tôi với bố và một khoảng trống mênh mông trong lòng. Tôi nhớ mẹ qua những bức ảnh cũ kỹ, qua mùi nước hoa thoang thoảng trên chiếc khăn tay bà để lại, và qua những câu chuyện bố kể mỗi khi say rượu. Mẹ là người phụ nữ dịu dàng, luôn ôm tôi vào lòng và hát ru mỗi tối. Sau khi mẹ mất, bố tôi thay đổi hẳn – ông trở nên ít nói, chìm đắm trong công việc, và ngôi nhà trở thành một nơi lạnh lẽo.

Rồi mẹ kế xuất hiện khi tôi mười hai tuổi. Bà tên là Lan, một người phụ nữ gầy gò với mái tóc búi cao và đôi mắt sâu thẳm. Bà mang theo một chiếc vali nhỏ, vài bộ quần áo giản dị, và một nụ cười nhạt mà tôi cảm thấy giả tạo. Bố bảo bà là người tốt, sẽ chăm sóc cho tôi, nhưng tôi không tin. Làm sao một người lạ có thể thay thế mẹ tôi? Tôi gọi bà là “cô”, với giọng đầy khinh miệt, và bà gọi tôi là “con” bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng cả hai đều biết đó chỉ là lời xã giao lạnh lẽo. Tôi ghét bà vì bà đã bước vào chỗ của mẹ tôi, vì bà nấu những món ăn không giống mẹ, vì bà hay nhắc nhở tôi những điều nhỏ nhặt như “đừng thức khuya” hay “ăn nhiều rau đi”. Bà cũng không cố gắng làm tôi yêu thương – chỉ lặng lẽ làm việc nhà, giặt giũ, nấu cơm, và đôi khi nhìn tôi với ánh mắt buồn bã mà tôi không hiểu.

Nhưng có một điều kỳ lạ khiến tôi luôn bứt rứt: bà tuyệt đối cấm tôi bén mảng đến căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.
“Đừng vào đó. Không bao giờ.”
Bà nói chỉ một lần, giọng run run, đôi mắt tránh né, rồi quay mặt đi như sợ tôi hỏi thêm. Lúc đầu, tôi chẳng quan tâm. Nhưng càng lớn, sự cấm đoán ấy càng khơi dậy sự tò mò và nghi ngờ trong tôi. Bà giấu gì trong đó? Một người tình bí mật? Tiền bạc của bố tôi? Hay bằng chứng bà chỉ là kẻ đào mỏ, lợi dụng gia đình chúng tôi? Tôi bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, và những suy nghĩ ấy dần biến thành nỗi ám ảnh.

Tôi bắt đầu để ý bà nhiều hơn. Có những đêm khuya, khi tôi thức giấc vì cơn ác mộng về mẹ ruột, tôi nghe tiếng khóc rất khẽ từ phía căn phòng ấy – tiếng khóc nghẹn ngào, như ai đó đang cố kìm nén nỗi đau. Tôi từng rón rén lại gần, tai áp sát cửa, nhưng chỉ nghe được tiếng thì thầm mơ hồ. Có lần, vào một buổi chiều mưa, tôi về nhà sớm và thấy bà ngồi thu lu trên ghế sofa, ôm một cái hộp gỗ cũ kỹ, mắt đỏ hoe. Trong hộp là gì đó lấp lánh – có lẽ là ảnh hoặc đồ trang sức – nhưng khi bà phát hiện tôi nhìn trộm, bà vội vàng giấu hộp vào ngực, mặt tái mét như sợ tôi cướp mất. “Sao con về sớm vậy?” bà hỏi, giọng run run, rồi vội vàng đứng dậy vào bếp.

Những sự kiện nhỏ ấy tích tụ dần. Năm tôi mười lăm tuổi, tôi từng cãi nhau với bà vì một chuyện vặt – tôi làm vỡ cái bát yêu thích của mẹ ruột. Bà không la mắng, chỉ lặng lẽ quét dọn, nhưng tôi thấy bà lau nước mắt. “Cô đừng giả vờ thương xót!” tôi hét lên. Bà im lặng, và từ đó, khoảng cách giữa chúng tôi càng lớn. Tôi bắt đầu tránh mặt bà, ăn cơm riêng, thậm chí đôi khi bỏ nhà đi chơi với bạn bè đến khuya. Bố tôi, bận rộn với công việc, chỉ lắc đầu thở dài: “Con phải tôn trọng mẹ chứ.” Nhưng ông gọi bà là “mẹ” của tôi, còn tôi thì không.

Thời gian trôi qua, tôi lớn lên, học đại học, rồi đi làm. Năm tôi hai mươi ba tuổi, bố đi công tác nước ngoài nửa năm – một dự án lớn ở châu Âu. Trong nhà chỉ còn tôi và bà. Sự im lặng giữa hai người ngày càng nặng nề, như một bức tường vô hình. Tôi bắt đầu uống rượu để quên đi những ký ức buồn, để xóa nhòa nỗi cô đơn. Mỗi lần say, tôi lại đứng trước cánh cửa căn phòng ấy, tay nắm chặt then cài, chỉ cần thêm một chút men là đủ dũng khí phá tung nó. Tôi tự hỏi: Nếu bà giấu bí mật xấu xa, tôi sẽ đuổi bà đi. Nếu không, ít nhất tôi cũng sẽ biết sự thật.

Rồi ngày đó cũng đến – một tối mưa bão khủng khiếp, ngày 12 tháng 11 năm 2025. Điện mất, sấm chớp rạch trời, gió hú như quỷ dữ. Tôi ngồi một mình trong phòng khách tối om, uống đến chai rượu thứ ba. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Tao phải biết mày giấu cái gì. Rượu làm tôi can đảm hơn bao giờ hết. Tôi đứng dậy, loạng choạng đi lấy cái búa từ gara. Tim đập thình thịch, tôi đập mạnh vào then cửa. Tiếng then gãy khô khốc vang vọng trong đêm. Cánh cửa bật mở, để lộ một khoảng tối om bên trong. Mùi giấy cũ và nước hoa thoang thoảng ùa ra – mùi nước hoa mẹ ruột tôi từng dùng, khiến tôi chợt khựng lại.

Tôi bật đèn pin điện thoại, tay run run.

Và tôi khuỵu xuống ngay giữa ngưỡng cửa, như bị ai đó đấm mạnh vào ngực.

Bốn bức tường phủ kín ảnh của tôi – không phải ảnh bà, không phải ảnh bố, mà là ảnh tôi từ nhỏ đến lớn. Tấm ảnh sơ sinh mẹ ruột còn bế tôi trên tay, ảnh tôi mặc đồng phục lớp Một với nụ cười toe toét, ảnh tôi bị sốt nằm viện năm lớp Sáu với khuôn mặt xanh xao, ảnh tôi đội mũ cử nhân hôm nhận bằng đại học… Tất cả đều được phóng lớn, ép plastic cẩn thận, treo ngay ngắn như một bảo tàng tình yêu thầm lặng. Trên sàn là những hộp ảnh cũ, và giữa phòng là một chiếc bàn nhỏ với hàng chục cuốn nhật ký bìa da, xếp chồng theo năm tháng.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, run rẩy mở cuốn đầu tiên – ngày tháng ghi ngay ngày bà về nhà tôi, mười một năm trước.

“Ngày đầu tiên làm mẹ của con.
Con nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét. Cô không trách con. Cô chỉ sợ một ngày con biết cô yêu con nhiều đến đau lòng này, con sẽ càng ghét cô hơn. Cô không dám nói. Cô chỉ dám yêu con trong im lặng. Hôm nay, cô lén chụp ảnh con đang chơi ngoài sân, in ra và treo lên tường. Đó là bí mật của cô.”

Tôi lật tiếp, tim thắt lại.

“Năm con mười ba, con bị bắt nạt ở trường. Cô thấy con về nhà với vết bầm trên tay, nhưng con không kể. Cô lén gọi cho cô giáo, nhờ theo dõi. Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ, khóc vì thương con. Cô muốn ôm con, nhưng sợ con đẩy ra. Cô chỉ dám viết ở đây: Con ơi, mẹ yêu con lắm.”

“Hôm con mười sáu tuổi, con có bạn gái đầu tiên. Cô thấy con cười rạng rỡ khi nói chuyện điện thoại. Cô vui vì con, nhưng lòng cũng buồn vì con không chia sẻ với cô. Cô lén chụp ảnh con từ xa, khi con đang cười. Con đẹp trai lắm, giống bố con.”

“Con bị sốt 39 độ, bố đi công tác. Cô ngồi bên giường con cả đêm, thay khăn, đút cháo. Con mê sảng gọi ‘Mẹ ơi’. Cô khóc đến nghẹn họng, nhưng không dám đáp lại. Cô sợ con tỉnh dậy sẽ đẩy cô ra. Cô chỉ dám thì thầm trong lòng: Mẹ đây, con ơi.”

“Hôm con tốt nghiệp, con không cho cô chụp ảnh cùng. Cô đứng ở góc hội trường, zoom máy ảnh từ xa. Con đẹp lắm. Cô tự hào lắm. Cô in tấm này lớn nhất, treo ở giữa tường để ngày nào cũng được nhìn con cười. Cô chưa bao giờ muốn thay thế mẹ ruột con, chỉ muốn được làm mẹ thứ hai thôi.”

Cuốn cuối cùng còn chưa khép, mực hãy còn ướt, ghi cách đây vài ngày.

“Ngày 10/11/2025
Con lại cãi nhau với bạn bè, về nhà muộn. Cô nấu món con thích – canh chua cá – nhưng con không ăn. Cô ngồi một mình trong bếp, khóc. Con ạ, cô chưa bao giờ muốn thay thế mẹ con. Cô chỉ muốn được yêu con, dù chỉ một chút thôi cũng đủ. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày con phá cửa vào đây. Nếu ngày đó đến, cô sẽ bảo rằng đây là phòng thờ mẹ con, để con khỏi tổn thương. Nhưng thật lòng, cô chỉ muốn nói một lần thôi: Cô yêu con, từ ngày đầu tiên, yêu như mẹ ruột của con vậy. Cô chưa từng dám mơ con gọi cô là mẹ, chỉ mong con đừng ghét cô nữa…”

Tôi ngồi giữa căn phòng đó, ôm từng cuốn nhật ký khóc đến cạn nước mắt. Mọi thứ tôi từng nghĩ về bà đều sai lầm. Bà không phải kẻ lạ mặt, bà là người đã yêu tôi thầm lặng suốt bao năm, qua từng cột mốc cuộc đời tôi. Tiếng mưa vẫn rơi lộp độp trên mái nhà. Tiếng sấm vẫn gầm gừ ngoài trời. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đã vỡ vụn rồi lắp lại thành một hình hài hoàn toàn khác – một hình hài ấm áp, đầy yêu thương.

Tôi lao ra khỏi phòng, chạy dọc hành lang ướt sũng nước mưa từ cửa sổ hắt vào. Chân tôi trượt ngã vài lần, nhưng tôi không quan tâm. Bà đang ngồi co ro dưới bếp, tay ôm chiếc hộp gỗ cũ – hộp chứa những bức ảnh đầu tiên của tôi và mẹ ruột – mắt đỏ hoe nhìn ra màn đêm đen kịt.

Tôi quỳ sụp xuống trước mặt bà, nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên mặt.

Giọng tôi nghẹn lại, lần đầu tiên sau mười mấy năm:

“Mẹ… con xin lỗi… Con đã sai rồi…”

Bà ngẩng lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, rồi nước mắt bà trào ra như suối. Bà ôm lấy tôi, chặt đến mức tôi tưởng xương mình sẽ gãy. Bà thì thầm, giọng vỡ òa: “Con… con gọi mẹ là gì cơ? Ôi trời ơi…”

Tôi òa khóc trong vòng tay bà, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm thực sự từ bà – hơi ấm của một người mẹ:

“Mẹ… từ nay con chỉ có một mẹ thôi… là mẹ… Con yêu mẹ…”

Bà vuốt tóc tôi, khóc lẫn cười: “Mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, con ơi. Mẹ không sao, chỉ cần con đừng ghét mẹ nữa là đủ.”

Ngoài kia, cơn bão vẫn chưa tan, gió vẫn hú qua khe cửa. Nhưng trong căn nhà này, mùa đông mười mấy năm cuối cùng cũng kết thúc. Từ đó, cánh cửa phòng ấy không còn đóng nữa – nó trở thành nơi chúng tôi cùng ngồi, xem ảnh cũ, kể chuyện xưa. Và tôi nhận ra, tình yêu đôi khi không cần lời nói to tát, chỉ cần những hành động thầm lặng, như bà đã làm suốt bao năm qua.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News