×
×

Ngày cô đi, tôi tiễn ra cổng. — Em… không hối hận chứ? — tôi hỏi.

Bố chồng tôi cưới vợ lần hai vào năm ông sáu mươi lăm tuổi.

Cô dâu tên Thảo. Hai mươi tuổi. Trẻ đến mức khi đứng cạnh tôi trong lễ gia tiên, người ngoài nhìn vào còn tưởng… con gái lớn của ông.

Tôi là con dâu trưởng. Ngày nhận tin, tôi chết lặng.

Không phải vì ghen hay sốc đạo đức.
Mà vì… ông vừa mới nhập viện cách đó hai tháng.


1. ĐÁM CƯỚI KHÔNG KHÁCH

Đám cưới tổ chức gọn nhẹ trong sân nhà.

Không mời họ hàng xa. Không bạn bè. Không nhạc. Không tiệc.

Bố chồng tôi ngồi trên ghế, lưng thẳng, nhưng gương mặt xanh xao. Ông gần như không nói. Mỗi câu trả lời đều ngắn, khàn, như phải dùng rất nhiều sức.

Thảo cúi đầu rất thấp. Không trang điểm. Không cười.

Chồng tôi thì tránh ánh mắt tôi.

— Bố… cần người chăm sóc, — anh nói. — Chuyện này… khó giải thích.

Tôi không hỏi thêm. Nhưng trong lòng nổi lên một cảm giác bất an rất rõ.


2. MỘT TUẦN ĐÓNG CỬA

Sau đám cưới, bố chồng và Thảo không ra khỏi phòng.

Cửa luôn đóng. Cửa sổ dán kín nilon trong suốt. Trước cửa có chậu nước pha thuốc sát trùng.

Mỗi bữa ăn, tôi đặt khay trước cửa. Thảo mở hé, đeo khẩu trang, găng tay, nhận lấy.

Không ai được vào.

— Bố dặn thế, — chồng tôi nói. — Ai cũng phải giữ khoảng cách.

Tôi bắt đầu nghe tiếng máy chạy đều đều trong phòng. Ban đêm, có ánh đèn trắng không tắt.

Có hôm, tôi nghe tiếng bố chồng… đếm số, rất chậm, như một đứa trẻ tập nói.


3. NGÀY THỨ BẢY

Sáng ngày thứ bảy, tôi thấy khay thức ăn còn nguyên.

Không có tiếng máy. Không có tiếng nói.

Tôi gọi:

— Bố ơi?

Không ai trả lời.

Tôi gõ cửa.

Im lặng.

Một linh cảm xấu khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi mở cửa.


4. CẢNH TƯỢNG KHIẾN TÔI SỮNG SỜ

Căn phòng trước mặt không giống phòng ngủ.

Toàn bộ được bọc nilon trắng. Một chiếc giường y tế đặt giữa phòng. Máy lọc không khí chạy êm.

Bố chồng tôi nằm đó, đầu trọc, người gầy rộc. Cánh tay cắm kim truyền.

Bên cạnh, Thảo ngồi sát mép giường.

Cô cũng cạo đầu, đeo khẩu trang, tay cầm tờ giấy, đọc chậm rãi:

— “Con… là… Thảo.”

Bố chồng nhìn theo môi cô, mấp máy:

— Th… ảo…

Tôi đứng chết lặng.

Thảo quay lại thấy tôi, giật mình. Nhưng rồi cô chỉ nói rất nhỏ:

— Chị vào rồi thì… ở lại nghe em nói hết được không?


5. SỰ THẬT SAU CUỘC “HÔN NHÂN”

Thảo kể, cô là sinh viên năm hai ngành sinh học. Mẹ mất vì ung thư máu. Cô tham gia ngân hàng hiến tủy.

Khi bác sĩ gọi báo cô trùng khớp hiếm với một bệnh nhân lớn tuổi, cô đồng ý ngay.

— Nhưng ca này… đặc biệt, — Thảo nói. — Bác không còn người thân đủ điều kiện ký toàn bộ phác đồ điều trị dài ngày.

Chồng tôi cúi đầu:

— Bố không muốn phiền tôi. Tôi còn con nhỏ, công việc…

— Và vì pháp lý, — Thảo tiếp lời, — nếu không là vợ hoặc người giám hộ trực tiếp, em không thể ở cùng phòng cách ly tại nhà sau hóa trị.

Tôi hiểu ra.

Cuộc hôn nhân này… là một quyết định y khoa.


6. VÌ SAO PHẢI ĐÓNG CỬA?

Bố chồng tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối. Sau hóa trị, sức đề kháng gần như bằng không.

— Chỉ cần một vi khuẩn nhỏ, — Thảo nói, — cũng có thể nguy hiểm.

Bảy ngày cách ly tuyệt đối.
Không ra ngoài.
Không tiếp xúc.
Không ánh nắng trực tiếp.

— Em cạo đầu để bác đỡ ngại, — Thảo nói rất khẽ. — Và… để bác không cảm thấy mình là người duy nhất đang mất mát.

Tôi quay sang nhìn bố chồng.

Ông nhìn tôi, ánh mắt ướt.

— Con… vào rồi… à?

Tôi gật đầu. Cổ họng nghẹn lại.


7. ĐIỀU KHIẾN TÔI THỰC SỰ SỐC

Tôi tưởng mình sốc vì bí mật.

Nhưng không.

Thứ khiến tôi không đứng vững là khi Thảo lấy từ ngăn tủ ra một cuốn sổ.

— Đây là… những câu bác muốn nói với chị.

Trong đó, chữ viết run run:

“Bố không hư.
Bố chỉ sợ chết một mình.
Đừng giận các con.”

Tôi bật khóc.


8. SAU CÁNH CỬA

Sau bảy ngày, cửa được mở.

Không ai trong xóm nói gì nữa. Không ai dám hỏi.

Bố chồng tôi sống thêm được tám tháng.

Thảo ở lại đến ngày cuối cùng, rồi lặng lẽ rời đi sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn theo thỏa thuận ban đầu.

Ngày cô đi, tôi tiễn ra cổng.

— Em… không hối hận chứ? — tôi hỏi.

Thảo cười, rất nhẹ:

— Nếu mẹ em ngày đó có người chịu ở bên như vậy, chắc em đã không phải lớn lên một mình.


9. KẾT

Có những cánh cửa đóng lại không phải để che giấu điều xấu xa,
mà để bảo vệ những điều mong manh nhất.

Và có những cuộc hôn nhân không sinh ra từ tình yêu,
nhưng lại chứa đựng lòng trắc ẩn sâu nhất mà con người có thể dành cho nhau.

Tôi đã từng bước vào căn phòng ấy với định kiến.
Tôi bước ra… với sự xấu hổ của chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News