×
×

Là cuốn sổ 800 triệu mà tôi dành dụm cả đời, vừa nói sẽ chuyển cho Mai làm vốn kinh doanh!

Tôi năm nay sáu mươi hai tuổi, về hưu được ba năm. Từ ngày con gái lấy chồng ở thành phố, tôi vẫn thường chạy lên dọn dẹp, nấu nướng cho hai đứa vì sợ con gái làm văn phòng bận rộn, còn con rể – anh Quang – thì hay đi công tác xa.

Căn nhà của chúng nó ở tầng 15, sáng sủa, hiện đại, sạch sẽ. Mỗi lần đến, tôi đều thấy ấm lòng vì nghĩ con mình có cuộc sống sung túc, được chồng yêu thương.

Sáng hôm đó, tôi như thường lệ bắt chuyến xe sớm từ quê lên. Con gái tôi, Mai, gọi dặn:

“Chiều nay mẹ ở lại ăn cơm nha, con về sớm.”

Tôi cười, nghe giọng nó vui vẻ mà lòng cũng an. Ai ngờ, chính hôm đó, cuộc đời tôi lại rẽ sang hướng khác.


Tôi đến nhà tầm mười giờ. Dọn dẹp xong, tôi nấu nồi canh chua, chiên ít cá cho bữa trưa. Đang lau phòng khách thì nghe tiếng mở khóa cửa. Tôi khựng lại – Mai nói hôm nay đi làm cả ngày cơ mà?

Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, nhưng áo sơ mi đã bung nút, vẻ mặt có gì đó khác thường. Tôi toan ra chào thì chợt nghe anh nói qua điện thoại:

“Ừ, anh về rồi. Mai không có nhà. Em lên đi, nhanh nhé.”

Tôi chết lặng. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Linh cảm khiến tôi vội vàng lùi lại, mở tủ quần áo trong phòng ngủ rồi chui vào. Tôi khép cửa thật khẽ, tim đập thình thịch.

Chưa đầy năm phút sau, tiếng giày cao gót vang lên. Một giọng nữ trẻ cười khúc khích:

“Anh sợ gì, vợ anh đâu mà lo.”
“Anh chỉ sợ mẹ vợ lên bất ngờ thôi. Bà ấy cứ hay đến.”

Tôi nín thở. Mồ hôi lạnh túa ra.

Hai người nói chuyện, tiếng cười xen lẫn những câu thì thầm khiến tôi muốn ngạt thở. Nhưng rồi, một câu nói của cô gái kia khiến tim tôi như ngừng đập:

“Còn vụ đất đứng tên vợ anh thì sao? Anh hứa ly hôn rồi sang tên cho em mà.”

Tôi nghe rõ từng chữ.
Quang đáp:

“Anh đang tính. Đợi Mai lấy được khoản tiền từ sổ tiết kiệm của mẹ cô ấy chuyển về. Có tiền rồi, anh mới xử lý được hết nợ, rồi mình đi luôn, em hiểu không?”

Tôi choáng váng. Sổ tiết kiệm của mẹ cô ấy – là tôi! Là cuốn sổ 800 triệu mà tôi dành dụm cả đời, vừa nói sẽ chuyển cho Mai làm vốn kinh doanh!

Tôi muốn bật tung cửa, nhưng đôi chân không cử động nổi.

Cô gái kia tiếp lời:

“Anh nói thì nói, chứ em không tin. Lần trước anh cũng hứa, rồi vẫn về ngủ với vợ. Em không muốn làm người thứ ba mãi đâu.”

Quang bực dọc:

“Em im đi! Đợi anh lấy được tiền, tất cả sẽ khác.”

Một khoảng lặng. Rồi tiếng điện thoại vang lên – giọng Mai, trong loa.

“Anh ơi, chiều em về sớm. Mẹ lên chưa?”
“À… mẹ chưa. Anh đang đi gặp khách hàng.”

Tôi nghe mà tê tái. Người đàn ông từng cười nói, lễ phép với tôi mỗi lần gặp, giờ đang lạnh lùng dựng lên từng lời nói dối.


Cửa đóng sập lại. Tiếng bước chân đi xa dần. Tôi run rẩy đẩy cánh cửa tủ, bước ra. Căn phòng nồng nặc mùi nước hoa lạ, quần áo Mai bị xô lệch, chiếc nhẫn cưới của Quang vứt trên bàn.

Tôi ngồi phịch xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.

“Mai ơi… con dâu tôi ơi, sao con lại gặp người như thế này?”

Nhưng khóc thì có ích gì? Tôi lau nước mắt, hít sâu. Cả đời tôi đã chịu đựng nhiều, giờ không thể để con gái mình bị lừa.

Tôi cầm điện thoại, lặng lẽ gọi cho công an. Tôi chỉ nói ngắn gọn:

“Tôi nghi con rể tôi đang liên quan đến việc lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”


Ba tiếng sau, khi Quang cùng cô gái kia quay lại, công an đã đứng chờ sẵn.

Mai cũng vừa về, ngỡ ngàng khi thấy cảnh tượng chồng bị còng tay. Quang giãy giụa:

“Mẹ! Sao mẹ làm thế với con?”
Tôi lạnh giọng:
“Nếu con không làm chuyện sai, sao phải sợ?”

Mai gào khóc, quỳ sụp xuống. Khi công an dẫn Quang đi, tôi chỉ thấy con gái mình sụp đổ thật sự.

Tối hôm đó, tôi kể hết mọi chuyện. Mai ngồi lặng, nước mắt giàn giụa. Cô nấc lên:

“Mẹ ơi, nếu mẹ không ở đó hôm nay… chắc con mất hết rồi.”


Vài tuần sau, mọi chuyện sáng tỏ: Quang nợ nần chồng chất do cá độ, đã định lợi dụng Mai để lấy tiền và tẩu thoát cùng nhân tình. Anh ta còn từng làm giả giấy tờ chuyển nhượng nhà.

Ngày tòa tuyên án, Quang cúi đầu, không dám nhìn tôi. Tôi chỉ thấy một người đàn ông từng có tất cả – mất trắng chỉ vì lòng tham.


Giờ đây, tôi và Mai thuê một căn nhà nhỏ. Hai mẹ con nương tựa nhau. Nhiều người hỏi tôi có hối hận không khi gọi công an bắt con rể. Tôi chỉ khẽ cười:

“Nếu lúc đó tôi im lặng, có lẽ con gái tôi sẽ là người ngồi khóc trong tù.”

Tôi vẫn nhớ cảm giác ngột ngạt trong chiếc tủ quần áo hôm ấy – nơi tôi nghe thấy toàn bộ sự thật, nơi trái tim một người mẹ tan nát nhưng cũng mạnh mẽ nhất trong đời.


Kết:
Đôi khi, định mệnh khiến ta tình cờ nghe được những điều không muốn biết. Nhưng sự thật, dù đau đớn đến đâu, vẫn là thứ duy nhất có thể cứu một gia đình khỏi vực thẳm.

Tôi từng sợ ánh sáng lọt qua khe tủ hôm ấy…
Nhưng chính ánh sáng đó đã soi rọi lại cuộc đời của con gái tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News